Đã xa rồi, có phải thế, mùa ơi. Thời thơ bé đã theo người qua ngõ. Tháng tám hội đèn sẽ chẳng còn tôi nữa. Vầng trăng kia xin trả lại cho mùa.
Tôi bây giờ ngồi ghép lá thành thơ. Cùng đôi giọt sương thu làm thanh điệu. Những vần thơ chở một thời êm dịu. Trôi ngược dòng ký ức xa mờ.
Tôi bây giờ ngồi ghép lá thành thơ. Không để nhớ mà mùa ơi, để tiếc. Một vầng trăng đã trôi về xa lắc. Một thời mơ đã biền biệt theo mùa.
Lâu lắm rồi, mình cất giữ những thổn thức ko viết được gì, cây viết đã cùn và trang giấy đã mốc meo, ... Chặc lưỡi, phải lo cày bừa để cải cách cuộc sống. Lửa trong thơ làm gì có được khi không cất được câu nào để thành thơ ... Me Điệu đã bỏ thơ thật rồi như lời chị Việt Hà đã viết:
http://blog.yume.vn/xem-blog/trai-me-non-xanh-tuoi-thuo-ay.noinhobanglang2904.35D4A9C1.htmlTRÁI ME NON XANH TƯƠI THƯỞ ẤY
Chủ nhật, 31/07/2011 00:26 | Xem trên trang chủ
Bài viết được đăng trên trang chủ YuMe
( Hai tặng Út Hoàng Quang - Trái Me Điệu xanh tươi trong Vòm Me Xanh - Báo Mực Tím thưở ấy! )
Khi Hoàng Quang còn là trái me non tơ trong Bút nhóm Vòm Me Xanh ( Me Điệu ) thì Việt Hà đã “ trưởng thành” hơn một chút trong Câu Lạc Bộ Sáng Tác Trẻ Đà Lạt… Thỉnh thoảng “gặp” em trong những bài thơ, tản văn, truyện ngắn xanh như cỏ, mềm như mây trắng bay ngang đầu. Me Điệu viết hiền, trong, lắng. Nhớ hồi đó cô bạn Phương Quỳnh của tôi thỏ thẻ bảo “ Me Điệu mà lớn chút, tao cua hắn á…Con trai gì mà miệng cười tươi răng khểnh duyên không mê mới lạ”. Việt Hà cầm tờ báo có tấm ảnh giới thiệu trái Me Điệu lẩm bẩm: “ Ốm nhách, dài thòng, non choẹt, duyên gì mà duyên!”
Sau này, có thời gian Việt Hà không viết nữa, lao vào “ nhiệm vụ vinh quang” là “ sản xuất tiền bằng sức lao động của tầng lớp vô sản”, chẳng còn để ý đến Văn Chương. Tưởng “tiêu” luôn từ đó, dè đâu giấc mộng Văn Chương chẳng chịu tàn cứ như than cháy đỏ bị phủ lớp tro, chỉ cần chút gió thổi tới là bùng lên rực rỡ… Vẫn viết, đăng đều trên một số tạp chí, nhưng chẳng làm được gì to tát ngoài một số tản văm, truyện ngắn, thơ..., cứ loay hoay xoay tới xoay lui, rẽ trái lại rẽ phải. Linh tinh phèng, không ấn tượng.
Gặp Hoàng Quang, trái me điệu rời vòm trưởng thành, em viết, rất ít ỏi vào những khi đốt đêm. Em như người đi lạc giữa Sài Gòn rộng lớn, thảng thốt nhìn những cánh hoa dầu xoay xoay trong gió, tràn xuống lề đường. Sáng chạy xe chở má, má thấy anh kia chở trái hồng quân bán mà rớt vãi ko hay. Đậu xe ngay đèn xanh đỏ má bỗng nói to: “Chú coi lại đi, chở rớt hết trơn rồi kìa” .... Chỉ vậy thôi làm em xúc động ... Sài Gòn làm gì có chuyện đó. Lang thang khi Sài Gòn ráng chiều rực đỏ, em quơ tay bấm máy.
Chật chội quá thì lại buộc khăn rằn lên đầu như nông dân thứ thiệt về quê, lội sông, lội ruộng cho thanh thản, cho vơi nỗi nhớ ruộng đồng. Buồn quá thì thả bước bên đường vắng, tìm thảm hoa vàng, tìm ra biển vắng hay uống ly café trước nhà thờ Đức Bà vào khoảng 2 giờ sáng, em nói “ Sài Gòn khi ấy hiền”.
Tôi thức dậy vào lúc khuya
Thành phố thiêm thiếp như hồn cây lá
Bóng những dãy nhà ngả nghiêng cùng nhịp thở đều
Cùng tiếng chuột kêu trên bãi rác
Gió buông thõng vừa qua cơn ngột ngạt
Lúc này đây thành phố chợt rộng hơn
(http://blog.yume.vn/xem-blog/dem-thanh-pho.hq_hoangquang.35CC4A9E.html)
Thơ em khi xưa nhiều mộng tưởng, khi “hơi xưa” đẫm buồn, còn giờ thì buông viết . Có khi tôi muốn trượt ngã trên những vần thơ “ già gấp mấy lần tuổi” của em:
Đồng cát sỏi
Mù mù sương sớm hoang sơ
Tan vỡ ngay trong ý niệm
Tan vỡ ngay trong ánh mắt
Tan vỡ sau cơn mưa
Tan vỡ sau mùa
Tan vỡ sau dăm năm và thập kỷ ...
(http://blog.yume.vn/xem-blog/tan-vo.hq_hoangquang.35CC62D2.html)
Nét tinh khôi trong những gì em viết còn đọng nơi ấy, nỗi buồn có khuất lấp thì nét duyên vẫn lộ ra, ngọt và thơ:
Mở cửa ra
Hoa giấy tím ùa vào
Ùa vào tinh khôi trời đât
Ùa vào ngây ngất
Hương thu và dăm cánh lá vàng kia
(
http://blog.yume.vn/xem-blog/nha-co-gian-hoa-giay.hq_hoangquang.35CC6D26.html). Sau này, cãi cha mẹ, trái me non rời vòm không theo nghiệp văn chương. Cha giận tím tái mặt mày, bao nhiêu năm chăm chút chỉ mong con trai sẽ học bác sĩ nhưng cuối cùng thì Quang lại chọn học cái nghành “ngược đời” chỉ dành cho con gái : kỹ thuật nữ công.Quang nuốt nước mắt một mình bắt xe đò lên Sài Gòn nhập học với suy nghĩ sẽ chứng minh cho cha thấy suy nghĩ của mình là đúng.Cha cắt hết mọi khoản chu cấp từ gia đình. Nhiều hôm trong túi không còn đồng nào để tiêu, Quang nằm trong phòng trọ mà nước mắt cứ tự nhiên ứa ra vì tủi thân. Nhưng mỗi giờ lên lớp, được cầm con dao tỉa, đến dụng cụ làm bếp…mọi nỗi buồn trong Quang đều tan biến hết (
http://khonggiantre.com/chang-trai-thich-theu-thua-dan-lat/). Quang ít làm thơ dần, những gì em viết sau này buồn hơn, cô đơn hơn, lạc lõng hơn...
Chiếc lá cuối cùng rơi
Cho cành khô đứng lặng
Em ra đi một ngày
Khung trời không còn nắng
(http://blog.yume.vn/xem-blog/ngay-khong-nang.hq_hoangquang.35CC74F2.html)
“ Đã xa rồi, có phải thế, mùa ơi. Thời thơ bé đã theo người qua ngõ. Tháng tám hội đèn sẽ chẳng còn tôi nữa. Vầng trăng kia xin trả lại cho mùa.Tôi bây giờ ngồi ghép lá thành thơ. Cùng đôi giọt sương thu làm thanh điệu. Những vần thơ chở một thời êm dịu. Trôi ngược dòng ký ức xa mờ.Tôi bây giờ ngồi ghép lá thành thơ. Không để nhớ mà mùa ơi, để tiếc. Một vầng trăng đã trôi về xa lắc. Một thời mơ đã biền biệt theo mùa.”
Thời gian hát
Thời gian buồn
Thời gian khóc
Thời gian trôi nổi
Đôi mắt ai thơ ngây cằn cỗi
Nhìn về đâu dò dẫm níu chân tôi
...(http://blog.yume.vn/xem-blog/thoi-gian.hq_hoangquang.35CEF85A.html).
Thỉnh thoảng tôi vẫn ngẩn ngơ tìm trái me xanh non ngày ấy, em gọi tôi là Hai, tôi gọi em là Út, thân tình ruột thịt. Thỉnh thoảng không thấy tôi, em hỏi “Bữa rày bỏ người ta đi đâu mất tiêu ....... (Giọng nhè nhẹ, lẫy lẫy!)”. Thỉnh thoảng không thấy em, tôi gọi: “Quang ơi, cho em con dế bằng cỏ Hai thắt cho Út nè!”. Đôi lần tủi thân em nói: “Chị a, nói là đổ thừa hoàn cảnh làm chị giận ... chứ cv nhiều quá, một mình một gánh ... nặng nề quá. Lâu lắm ko gặp, cho em than với Hai híu nhen, nhìn thấy Hai, Út càng cố gắng hơn! Thương và nhớ Hai nhiều! Để thủng thẳng em làm ngót món quà dành cho Hai, mà lụi hụi mần hoài chưa xong!”. Tôi đi nhiều, khắp nơi, thường như cơm bữa nhưng chẳng nán lại đâu lâu để rong chơi, em nghèn nghẹn: “Bữa Hai lên, Tám nói nên biết, trách Tám sao ko nói Út biết ... nhưng Út biết hông biết qua thăm Hai được hôn .Hổm rày Út lo mần để dành dụm lo đám cưới. Út hay khoe Hai với mấy anh bạn, Út hông còn viết gì được nữa Hai à, đôi khi vài dòng nghe lảng nhách hà! Hai khỏe, Hai vui em vui lắm! Mong sớm được gặp Hai, dù bị tét đít nhưng vẫn muốn được đánh đòn, ngộ Hai hén!”
Việt Hà tôi cay mắt, khi trái me non thưở ấy bảo rằng: “ Út không còn viết được gì…”. Me Điệu bỏ thơ thật rồi, em lủi thủi theo nhịp sống sôi động của thành phố hơn 10 triệu dân ấy. Giờ thì đôi tay em lướt trên hoa, quả, cuộn len, sợi chỉ để trở thành những tác phẩm nghệ thuật theo một nghĩa nào đó.
( Tác phẩm của Hoàng Quang )
( Tác phẩm của Hoàng Quang )
( Tác phẩm của Hoàng Quang )
Mỗi khi ai đó, bạn tôi, em tôi, những người cùng thời bỏ văn chương, tôi lại thấy chạnh lòng, dù rằng cho đến tận bây giờ tôi cũng chẳng bứt lên được so với lúc khởi đầu là mấy, thậm chí thụt lùi đi. Tôi nhắn tin cho Hồ Thanh Ngân, bạn thơ cùng thời nhà thơ Lê Thiếu Nhơn rằng: “ Hồ Thanh Ngân mà bỏ thơ, Việt Hà tôi quăng bút không dám viết câu nào nữa”. Hồ Thanh Ngân nhắn lại buồn buồn: “ Việt Hà, người thơ ngày cũ đâu rồi?”. Tôi ứa nước mắt vì chính tôi cũng chẳng viết bài thơ nào được ra hồn. Sau này nhà thơ Lê Thiếu Nhơn thốt lên rằng: “Tôi loạng choạng cả tay lái khi nghe câu Em đến trường theo lối mùa đông. Không phải lối Nguyễn Du hay lối Nguyễn Huệ mà là lối mùa đông, mùa đông thời tiết cũng như mùa đông trái tim kẻ si dại! 17 tuổi đã viết một câu thơ nay nức buồn thương như thế, không phải đùa! Thú thật, lúc đó tôi chưa có câu thơ nào so được với câu thơ ấy của Hồ Thanh Ngân!”. Tôi gọi điện như năn nỉ Như Phương, Thương Huyền đừng bỏ thơ như Hoàng Quang đã bỏ…
Đêm qua em thẻ thọt: “Hai biết không, Út rất thèm một bức thư biên tay, bữa nào quởn Hai gởi cho Út đi. Hổm rày nhìn Út xác xơ đó hả? Thôi kệ Hai hén, vậy mà bình yên, nhỡ đẹp hơn nhiều cái bận lòng .... Hai cũng giữ SK, ăn nhiều cho tròn tròn híu ... Út qua cử này, chắc cũng tập trung cách mạng lại dáng dấp .... Lén hun Hai sau vòm tóc!” . Tôi mỉm cười, hứa sẽ biên lá thư tay thiệt dài, thiệt ấm áp kèm theo món quà mừng em lập gia đình. Tôi ngẩn ngơ bởi nụ hôn lén sau vòm tóc của em không phải vì cảm giác trần tục, xác thịt mà ngẩn ngơ vì em vẫn đắm đuối với thơ mà chẳng bật nổi thành thơ… Mấy đêm liền, tôi bận lấy tin viết bài, bận chuẩn bị cho năm học sắp đến nhưng vẫn tranh thủ lên ngó nghiêng nhà mình… Thấy bước chân em in dấu, nghe lời em thầm thì : “Hai .... cữ này em sao thao thức miết, nếu ở quê chắc là thao thức cùng sông dài luôn quá .... Sài Gòn mưa trút rào rào nghe buồn gì đâu, đầu óc nghĩ lung tung và tự dưng cũng buồn, lảng nhách! Út nhớ Hai thiếu điều muốn hét lên ...”
“ Hai à, đêm nay Sài Gòn mưa, những khi Sài Gòn mưa thế này thì nơi đâu đó có Bão ... Bão làm mưa, làm cho con người ta phải lo, làm người ta buồn .... và làm em nhớ Hai da diết. Mông lung viết Hai ít dòng cho Hai và em đỡ nhớ”.
Em cứ nhắc đi nhắc lại :“ Hai biên thư tay cho em nha ... em thích đọc thư tay bằng giấy học trò và màu mực tím! Hihihi, Hai dưới đó gió nhiều, mưa lạnh, nhớ giữ ấm Hai hén!”
Ừ thì tôi đang viết thư tay, cũng hơn 2 trang giấy… Định sẽ viết nhiều nhiều như đã hứa rồi gởi lên Sài Gòn cho em. Thư tôi chỉ kể những chuyện linh tinh, vụn vặt cho em nghe. Chỉ có vậy…
Bức thư điện tử này, tôi xin lưu lại nơi đây, như một cách để ghi lại những kí ức mãi xanh tươi, không tuổi bao giờ…Cho kí ức trái Me Điệu trong Vòm Me Xanh chẳng bao giờ rời cành còn nguyên khôi trong mát...
Hứa sẽ viết cho em bài thơ…Nhưng lâu rồi Việt Hà có làm thơ được đâu… Cứ mải đuổi theo việc “ kinh doanh cảm xúc” của một kẻ viết thuê kiếm sống…
Thôi thì “ Ừ em ạ, muộn phiền xin gởi lại/ Tôi yêu thơ và tôi lại làm thơ”… Sẽ làm một bài thơ không nhạt nhẽo để tặng cho trái me xanh non ngày ấy vào ngày mai, hay ngày kia chẳng hạn!
Thực tình thì Việt Hà cũng đang lủi thủi mộng văn chương, chắc đến một lúc nào đó cũng như em : Không còn viết được nữa chăng? Thế thì....bản thân Việt Hà tôi sẽ xót tôi lắm lắm...
Me Điệu này, Sài Gòn mưa gió suốt, em ngủ đi… Sáng mai này nắng sẽ lại lên thôi !
Nguyễn Thị Việt Hà ( Đêm đã kịp sang ngày Út à...)
P/S: Buồn cười lắm Út à, chiều nay khi Hai kể cho bạn của Hai nghe về việc Út đan áo dài, anh bạn mắt tròn, mắt dẹt ngạc nhiên hỏi đi hỏi lại mấy lần...Hihi...Hai kể mãi anh bạn ấy mới hiểu và bảo " Cậu ấy giỏi xiệt..."